Năm ngoái ta "ngạo nghễ"
Đón ba mươi "đồng bào",
Bằng máy bay hàng xịn
Ôi"nhân văn" làm sao.
Đón ba mươi "đồng bào",
Bằng máy bay hàng xịn
Ôi"nhân văn" làm sao.
Ba mươi "đồng bào" ấy
Con của "đầy tớ" nào,
Thì chỉ có đảng biết
Dân đen có cửa nào.
Bay thẳng vào tâm dịch,
Báo,đài cùng đồng ca,
Rất chi là "ngạo nghễ"
Ai bằng Việt Nam ta?
Sau đó là hàng loạt,
Những phát ngôn nức trời,
Toàn những lời "có cánh",
Lãnh đạo "nỗ" liên hồi.
Nào: mặt trời toả sáng,
Trên đất nước Việt Nam,
Cả thế giới tăm tối,
Ôi thiệt là "vinh quang!".
Nào: cột điện bên Mỹ,
Nếu mà nó biết đi,
Thì nó cũng sẽ chạy
Về Việt Nam tức thì.
Nào:là con côvid
Ở đâu nó hoành hành,
Nhưng về trên đất Việt
Cũng bị đánh tan tành.
..... ... ......
Và rồi quý vị thấy,
Lời chưa ráo đầu môi,
Thì nay nhìn dân Việt
Tiếng oán than tận trời!
Hàng vạn,hàng chục vạn,
Dân chạy loạn tác tan,
Bằng đủ mọi phương tiện.
Vật vờ như thú hoang!
Chẳng thấy ai "ngạo nghễ"
Xe,tàu nằm im ru,
Những dòng người tím tái,
Buồn như trong lời ru!
Buồn thay các lãnh đạo,
Chẳng thấy động tĩnh gì,
Vẫn bình chân như vại,
Lên tiếng dùm tôi đi.
Không một lời xin lỗi,
Từ chức ư? Còn lâu.
Tự trọng và liêm sĩ,
Lãnh đạo ta tìm đâu?
Comments
Post a Comment