Bảy nhăm năm, người ngủ quên trên mộ
Đái ướt đầm lên mặt Mẹ già nua
Bảy nhăm năm, lũ súc sinh mọi rợ
Dỡ Tổ Đường, phá núi để xây "chùa"
Dân nhung nhúc cuộc mưu sinh tởm lợm
Cắm đầu đi, cắm cổ đi, cho thẳng thớm luống cày
Khi nắng tắt hắt vào nhau hũ rượu
Khạc ra đường nỗi nhục, giả vờ say
Ngày quằn quại, đêm lõa lồ múa cột
Gác chân nhau ngả ngớn giễu lương tri
Đứa biết chữ chui vào trong vỏ ốc
Sống qua ngày bằng cứt cá rô phi
Thế mà vẫn luôn “tự hào” lắm đấy
Nào “thắng Tây, thắng Mỹ”… ngứa cả tai
Sao chẳng thấy đứa nào xông ra biển?
Để ngư dân, "tàu lạ" đuổi chạy dài.
Lũ trẻ con vừa chui ra từ lòng mẹ
Chẳng biết mô tê, đã đội cục nợ lên đầu
(Những món nợ giúp quan xây biệt phủ)
Biết bao giờ mới thoát khỏi kiếp ngựa trâu?
Dào, quan tâm làm đếch gì thế nhỉ?
Cứ kệ cha chúng nó, bận quái gì mình?
Sao phải thức để bị nhốt vào trong ngục?
Gái nạ dòng thì còn lo ngại gì “mất trinh”?
Thằng lính trồng rau, quên cầm súng
Thằng quan tham nhũng, chẳng cần lương
Nhà giáo dạy thuê, quên dạy học
Ô hô, thế mới đúng xứ “thiên đường”?
- HUỆ THÁI -
Comments
Post a Comment