Skip to main content

Đất nước ngủ quên


Bảy nhăm năm, người ngủ quên trên mộ
Đái ướt đầm lên mặt Mẹ già nua
Bảy nhăm năm, lũ súc sinh mọi rợ
Dỡ Tổ Đường, phá núi để xây "chùa"

Dân nhung nhúc cuộc mưu sinh tởm lợm
Cắm đầu đi, cắm cổ đi, cho thẳng thớm luống cày
Khi nắng tắt hắt vào nhau hũ rượu
Khạc ra đường nỗi nhục, giả vờ say

Ngày quằn quại, đêm lõa lồ múa cột
Gác chân nhau ngả ngớn giễu lương tri
Đứa biết chữ chui vào trong vỏ ốc
Sống qua ngày bằng cứt cá rô phi

Thế mà vẫn luôn “tự hào” lắm đấy
Nào “thắng Tây, thắng Mỹ”… ngứa cả tai
Sao chẳng thấy đứa nào xông ra biển?
Để ngư dân, "tàu lạ" đuổi chạy dài.

Lũ trẻ con vừa chui ra từ lòng mẹ
Chẳng biết mô tê, đã đội cục nợ lên đầu
(Những món nợ giúp quan xây biệt phủ)
Biết bao giờ mới thoát khỏi kiếp ngựa trâu?

Dào, quan tâm làm đếch gì thế nhỉ?
Cứ kệ cha chúng nó, bận quái gì mình?
Sao phải thức để bị nhốt vào trong ngục?
Gái nạ dòng thì còn lo ngại gì “mất trinh”?

Thằng lính trồng rau, quên cầm súng
Thằng quan tham nhũng, chẳng cần lương
Nhà giáo dạy thuê, quên dạy học
Ô hô, thế mới đúng xứ “thiên đường”?

- HUỆ THÁI -

Comments

Popular posts from this blog

Xã hội không có phản biện - câu chuyện Ông vua cởi truồng

  ÔNG VUA CỞI TRUỒNG Ngày xưa, có một vị hoàng đế rất sính áo quần mới đến nỗi ông ta dành tất cả tiền bạc để may sắm. Ông chẳng bao giờ quan tâm đến dân chúng, đến binh sĩ; cũng chẳng ham ca nhạc hay các thú vui chơi, ngoại trừ những lần xuất du để khoe áo quần mới. Trong một ngày, ông thay đổi quần áo liền liền, mỗi giờ một bộ. Với các vị vua chúa khác, người ta thường nói: “Ngài đang bận họp nội các.” Còn với ông vua này thì chỉ nghe đám hầu cận trả lời: “Ngài đang ở trong phòng thử quần áo.” Thành phố nơi ngài đóng đô rất nhộn nhịp. Khách du từ nước ngoài đến vãng cảnh hàng ngày tấp nập. Một hôm, có hai tên bợm từ phương xa đến, xưng là thợ dệt bậc thầy. Chúng khoe rằng chúng có thể dệt những loại vải mà trên thế gian này không ai làm được; không chỉ đẹp về màu sắc và chất liệu mịn màng của vải mà còn có tính chất đặc biệt là : những ai mà tài đức không xứng đáng với chức vụ, hoặc những kẻ ngu đần thì không làm sao có thể nhìn thấy mặt vải. Nghĩa là, loại vải này sẽ trở nên trong s

Suy ngẫm ..

 Bài này được chép lại từ một cuộc trò chuyện ngắn với bác hưu trí gần nhà. Tôi, một người cộng sản Liêm khiết và trung thành Vì lý tưởng của Đảng Luôn chiến đấu, hi sinh Nay đã ngoài sáu chục Suy ngẫm lại cuộc đời Mắt tự dưng ngấn lệ Xin được chép thành lời Rằng: chúng ta, cộng sản Nói rất hay, rất nhiều Nhưng làm ra sản phẩm Thì chẳng được bao nhiêu Miệng ăn thì núi lở Dù biển bạc, rừng vàng Giao cho người cộng sản Chẳng mấy lại tan hoang ... Với đôi lời tự bạch Tôi nhắn nhủ mọi người Giữ đôi tay trong sạch Giữ phẩm giá cả đời Với đồng chí, bè bạn Tôi cũng góp đôi lời Rằng cuộc đời dài, ngắn Sống cho đáng con người Đừng vì chút xấu hổ Chút huyễn hoặc, tự hào Mình thành vết xe đổ Con em lại đi vào Lại thành người cộng sản Lặng im, đánh mất mình Không dám nói, dám nghĩ Chỉ cống hiến, hi sinh Rồi cuối đời ngẫm lại Chợt thảng thốt, bàng hoàng Chúng ta đang góp sức Phá đất nước tan hoang

Hai mặt của một vấn đề

Năm ngoái ta "ngạo nghễ" Đón ba mươi "đồng bào", Bằng máy bay hàng xịn Ôi"nhân văn" làm sao. Ba mươi "đồng bào" ấy Con của "đầy tớ" nào, Thì chỉ có đảng biết Dân đen có cửa nào. Bay thẳng vào tâm dịch, Báo,đài cùng đồng ca, Rất chi là "ngạo nghễ" Ai bằng Việt Nam ta? Sau đó là hàng loạt, Những phát ngôn nức trời, Toàn những lời "có cánh", Lãnh đạo "nỗ" liên hồi. Nào: mặt trời toả sáng, Trên đất nước Việt Nam, Cả thế giới tăm tối, Ôi thiệt là "vinh quang!". Nào: cột điện bên Mỹ, Nếu mà nó biết đi, Thì nó cũng sẽ chạy Về Việt Nam tức thì. Nào:là con côvid Ở đâu nó hoành hành, Nhưng về trên đất Việt Cũng bị đánh tan tành. ..... ... ...... Và rồi quý vị thấy, Lời chưa ráo đầu môi, Thì nay nhìn dân Việt Tiếng oán than tận trời! Hàng vạn,hàng chục vạn, Dân chạy loạn tác tan, Bằng đủ mọi phương tiện. Vật vờ như thú hoang! Chẳng thấy ai "ngạo nghễ" Xe,tàu nằm im ru, Những dòng người tím