Giá trị đồng tiền được định giá bởi lượng hàng hóa và dịch vụ chứ không phải bằng mệnh lệnh, điều đó ngày nay ai cũng biết nhưng trước đây 35 năm, cả BCT không biết. Điều nực cười là người ta nghĩ nguyên tắc đó chỉ có ở xã hội tư bản chứ ở nước XHCN thì không như thế. Vậy nên ông Lê Duẩn mới có câu nói “bất hủ” rằng, “Tôi hỏi thì nói không có tiền. Kìa, không có thì in ra! In ra! Không sợ lạm phát! Tư bản đế quốc in tiền mới lạm phát chứ ta, chuyên chính vô sản thì sao lại lạm phát mà sợ”. Thực ra đấy là suy nghĩ chung của hầu hết những lãnh đạo trong đảng chứ không riêng gì ông Lê Duẩn. Trước thềm hội nghị Trung ương 8 năm 1985 thì có 2 xu hướng gây tranh cãi: xu hướng thứ nhất là “tiền định giá” và xu hướng thứ 2 là “thị trường định giá”. Đến Hội nghị Trung ương 8 diễn ra (tháng 6 năm 1985) thì quan điểm “tiền định giá” thắng thế vì đó là suy nghĩ của ông Lê Duẩn và Bộ Chính Trị thời đó. Và thế là chính sách “giá-lương-tiền” ra đời.