Skip to main content

Dứt áo

 Dứt áo

Chiếc xe máy của một người phụ nữ về quê bị hỏng trên đèo Hải Vân. Và khi các tình nguyện viên Đà Nẵng đến sửa, họ nhìn thấy trên xe chiếc lồng đựng mấy con gà.
Về quê, mang theo cả gà, chó, cả chổi và cả những chiếc móc quần áo. Nói như nhà văn Nguyễn Quang Vinh, họ đã “dứt áo ra đi” ko hẹn ngày trở lại.
Nhưng chiếc xe đồng nát và bu gà tài sản xuất hiện trong cuộc tháo chạy này cũng cho thấy một phần cuộc sống của những người lao động ở khu vực kinh tế năng động nhất cả nước: sống trong những khu trọ tối tăm tồi tàn chen chúc. Chưa ráo mồ hôi đã hết tiền. Không tích lũy.
Một thống kê của iPrice vào tháng 4 năm nay cho biết: Khoản tiền để duy trì mức sống ổn định (chi phí thuê nhà, thực phẩm, di chuyển và các tiện ích khác..) cho 1 người ở TPHCM “chỉ” rơi vào khoảng 816 USD (khoảng 18,8 triệu đồng).
Báo cáo Chỉ số Giá sinh hoạt theo không gian của Tổng cục Thống kê cho biết TP HCM là thành phố đắt đỏ thứ nhì cả nước, với chỉ số giá cả sinh hoạt (SCOLI) là 99,5%, chỉ sau mỗi HN.
Trong khi đó, giá căn hộ chung bình của TP vào khoảng 2.150 USD (khoảng 49,6 triệu đồng)/m2, nói số 2 thì ko ai số 1.
Họ ko coi đó là nhà đâu. Đó chỉ là một cái chợ người mà cứ dừng tay là đói, để chỉ vài tháng dịch là cái lai cũng ko còn.
TP đã tha thiết mời bà con ở lại. Nhưng sự tha thiết chân thành ấy nên (không viết hoa) thể hiện bằng những chính sách an sinh mang tính chất an cư trong tương lai.
Hình như chưa thấy bất cứ một lãnh đạo địa phương nào ra đường trong cuộc tháo chạy hôm nay để một lần nhìn thấy những “gia tài bu gà”, để thấy chúng mình đang nợ những người lao động di cư một lời xin lỗi.
Ảnh từ Dương Phong, Hồng Chiêu VNE




Nguồn: https://www.facebook.com/tuan.dao.9828/posts/4507524619270085

Comments

Popular posts from this blog

Xã hội không có phản biện - câu chuyện Ông vua cởi truồng

  ÔNG VUA CỞI TRUỒNG Ngày xưa, có một vị hoàng đế rất sính áo quần mới đến nỗi ông ta dành tất cả tiền bạc để may sắm. Ông chẳng bao giờ quan tâm đến dân chúng, đến binh sĩ; cũng chẳng ham ca nhạc hay các thú vui chơi, ngoại trừ những lần xuất du để khoe áo quần mới. Trong một ngày, ông thay đổi quần áo liền liền, mỗi giờ một bộ. Với các vị vua chúa khác, người ta thường nói: “Ngài đang bận họp nội các.” Còn với ông vua này thì chỉ nghe đám hầu cận trả lời: “Ngài đang ở trong phòng thử quần áo.” Thành phố nơi ngài đóng đô rất nhộn nhịp. Khách du từ nước ngoài đến vãng cảnh hàng ngày tấp nập. Một hôm, có hai tên bợm từ phương xa đến, xưng là thợ dệt bậc thầy. Chúng khoe rằng chúng có thể dệt những loại vải mà trên thế gian này không ai làm được; không chỉ đẹp về màu sắc và chất liệu mịn màng của vải mà còn có tính chất đặc biệt là : những ai mà tài đức không xứng đáng với chức vụ, hoặc những kẻ ngu đần thì không làm sao có thể nhìn thấy mặt vải. Nghĩa là, loại vải này sẽ trở nên trong s

Suy ngẫm ..

 Bài này được chép lại từ một cuộc trò chuyện ngắn với bác hưu trí gần nhà. Tôi, một người cộng sản Liêm khiết và trung thành Vì lý tưởng của Đảng Luôn chiến đấu, hi sinh Nay đã ngoài sáu chục Suy ngẫm lại cuộc đời Mắt tự dưng ngấn lệ Xin được chép thành lời Rằng: chúng ta, cộng sản Nói rất hay, rất nhiều Nhưng làm ra sản phẩm Thì chẳng được bao nhiêu Miệng ăn thì núi lở Dù biển bạc, rừng vàng Giao cho người cộng sản Chẳng mấy lại tan hoang ... Với đôi lời tự bạch Tôi nhắn nhủ mọi người Giữ đôi tay trong sạch Giữ phẩm giá cả đời Với đồng chí, bè bạn Tôi cũng góp đôi lời Rằng cuộc đời dài, ngắn Sống cho đáng con người Đừng vì chút xấu hổ Chút huyễn hoặc, tự hào Mình thành vết xe đổ Con em lại đi vào Lại thành người cộng sản Lặng im, đánh mất mình Không dám nói, dám nghĩ Chỉ cống hiến, hi sinh Rồi cuối đời ngẫm lại Chợt thảng thốt, bàng hoàng Chúng ta đang góp sức Phá đất nước tan hoang

Hai mặt của một vấn đề

Năm ngoái ta "ngạo nghễ" Đón ba mươi "đồng bào", Bằng máy bay hàng xịn Ôi"nhân văn" làm sao. Ba mươi "đồng bào" ấy Con của "đầy tớ" nào, Thì chỉ có đảng biết Dân đen có cửa nào. Bay thẳng vào tâm dịch, Báo,đài cùng đồng ca, Rất chi là "ngạo nghễ" Ai bằng Việt Nam ta? Sau đó là hàng loạt, Những phát ngôn nức trời, Toàn những lời "có cánh", Lãnh đạo "nỗ" liên hồi. Nào: mặt trời toả sáng, Trên đất nước Việt Nam, Cả thế giới tăm tối, Ôi thiệt là "vinh quang!". Nào: cột điện bên Mỹ, Nếu mà nó biết đi, Thì nó cũng sẽ chạy Về Việt Nam tức thì. Nào:là con côvid Ở đâu nó hoành hành, Nhưng về trên đất Việt Cũng bị đánh tan tành. ..... ... ...... Và rồi quý vị thấy, Lời chưa ráo đầu môi, Thì nay nhìn dân Việt Tiếng oán than tận trời! Hàng vạn,hàng chục vạn, Dân chạy loạn tác tan, Bằng đủ mọi phương tiện. Vật vờ như thú hoang! Chẳng thấy ai "ngạo nghễ" Xe,tàu nằm im ru, Những dòng người tím