Skip to main content

PHẢN BIỆN VỀ LỜI GIÁO HUẤN CỦA BÁC TBT.

 Bác NPT: "tiền bạc nhiều để làm gì, chết có mang theo được đâu; danh dự mới là điều thiêng liêng, cao quý nhất!".

Xin trả lời từng phần trong lời giáo huấn của bác.
- Tiền bạc nhiều để làm gì?
Chỉ có những kẻ bại não hoặc thần kinh mới không biết tiền để làm gì. Nếu, bác mà cũng không biết nhiều tiền để làm gì thì nhân dân rất hoang mang đấy ạ!
- Chết có mang theo được đâu.
Dạ, trên thế gian này công bằng nhất là ai ai rồi cũng phải chết. Và công bằng hơn cả là, người chết không mang theo được thứ gì; không chôn lấp được thứ gì; không che đậy được thứ gì cả, mà phải để lại cho hậu thế soi xét! Tất nhiên, để lại xú uế hay tiếng thơm thì hoàn toàn do người đó chọn trong quãng thời gian sinh sống trong cõi đời này.
Trần Hưng Đạo rồi cũng chết. Trần Ích Tắc cũng chết. Không ai mang theo, chôn lấp được gì cả, mà phải để lại cho hậu thế tôn thờ hoặc nguyền rủa. Tiền bạc dù có để lại, con cháu cháu chỉ ăn được vài đời thôi. Nhưng danh tiếng thì nó lưu truyền mãi đến muôn đời sau đó bác ạ.
- Danh dự mới là điều cao quý.
Dạ đúng! Nhưng danh dự của một con người, hay một tổ chức là do xã hộ phong cho, chứ không phải tự mình tròng khái niệm ấy vào bản thân hoặc tổ chức của mình được. Danh dự chỉ có hoặc không có, chứ không thể có ít hoặc có nhiều được. Không thể nói người chức lớn danh dự nhiều hơn người dân thường, tổ chức nhỏ danh dự ít hơn tổ chức lớn. Muốn được xã hội công nhận danh dự thì người đó phải có lòng tự trọng, có nhân phẩm, có đạo đức, có uy tín, có lòng trung thực, có trách nhiệm với chức vụ hoặc nghề nghiệp của mình v.v...
Những người hoặc tổ chức nói 1 đàng làm một nẻo, hứa suông, vô cảm với đồng bào, khiếp nhược trước kẻ thù, bàng quan trước hiểm họa đất nước....thì làm sao có được danh dự mà bác bảo họ phải giữ lấy?
Làm sao có danh dự khi mà các bác mở miệng ra là chê bai Mỹ, phương Tây, tư bản thối tha. Nhưng trên cơ thể các bác từ đôi kính, cái đồng hồ, cái điện thoại đến đôi giày cũng đều xài hàng của bọn thối tha ấy? Vừa rồi các bác tiêm vắc xin của ai mà mua vacxin của TQ về cho nhân dân vậy? Hãy thề một lời danh dự đi.
Nó thiêng liêng, cao quý lắm đấy!

Nguồn: https://www.facebook.com/man.ngotan.7/posts/3971254166318533

Comments

Popular posts from this blog

Suy ngẫm ..

 Bài này được chép lại từ một cuộc trò chuyện ngắn với bác hưu trí gần nhà. Tôi, một người cộng sản Liêm khiết và trung thành Vì lý tưởng của Đảng Luôn chiến đấu, hi sinh Nay đã ngoài sáu chục Suy ngẫm lại cuộc đời Mắt tự dưng ngấn lệ Xin được chép thành lời Rằng: chúng ta, cộng sản Nói rất hay, rất nhiều Nhưng làm ra sản phẩm Thì chẳng được bao nhiêu Miệng ăn thì núi lở Dù biển bạc, rừng vàng Giao cho người cộng sản Chẳng mấy lại tan hoang ... Với đôi lời tự bạch Tôi nhắn nhủ mọi người Giữ đôi tay trong sạch Giữ phẩm giá cả đời Với đồng chí, bè bạn Tôi cũng góp đôi lời Rằng cuộc đời dài, ngắn Sống cho đáng con người Đừng vì chút xấu hổ Chút huyễn hoặc, tự hào Mình thành vết xe đổ Con em lại đi vào Lại thành người cộng sản Lặng im, đánh mất mình Không dám nói, dám nghĩ Chỉ cống hiến, hi sinh Rồi cuối đời ngẫm lại Chợt thảng thốt, bàng hoàng Chúng ta đang góp sức Phá đất nước tan hoang

Không đề 08/11/2022

 MỘT Ý nghĩa của Cộng Sản Là đem gom hết tiền Của nhân dân, tất cả Chia đều cho đảng viên

Đất nước ngủ quên

Bảy nhăm năm, người ngủ quên trên mộ Đái ướt đầm lên mặt Mẹ già nua Bảy nhăm năm, lũ súc sinh mọi rợ Dỡ Tổ Đường, phá núi để xây "chùa" Dân nhung nhúc cuộc mưu sinh tởm lợm Cắm đầu đi, cắm cổ đi, cho thẳng thớm luống cày Khi nắng tắt hắt vào nhau hũ rượu Khạc ra đường nỗi nhục, giả vờ say Ngày quằn quại, đêm lõa lồ múa cột Gác chân nhau ngả ngớn giễu lương tri Đứa biết chữ chui vào trong vỏ ốc Sống qua ngày bằng cứt cá rô phi Thế mà vẫn luôn “tự hào” lắm đấy Nào “thắng Tây, thắng Mỹ”… ngứa cả tai Sao chẳng thấy đứa nào xông ra biển? Để ngư dân, "tàu lạ" đuổi chạy dài. Lũ trẻ con vừa chui ra từ lòng mẹ Chẳng biết mô tê, đã đội cục nợ lên đầu (Những món nợ giúp quan xây biệt phủ) Biết bao giờ mới thoát khỏi kiếp ngựa trâu? Dào, quan tâm làm đếch gì thế nhỉ? Cứ kệ cha chúng nó, bận quái gì mình? Sao phải thức để bị nhốt vào trong ngục? Gái nạ dòng thì còn lo ngại gì “mất trinh”? Thằng lính trồng rau, quên cầm súng Thằng quan tham nhũng, chẳng cần lương Nhà giáo dạy thu...